Cuộc đời này ngắn lắm đừng bận lời thị phi

Loài rùa cứ mỗi lần gặp chuyện rắc rối, gặp thị phi, thậm chí bị mắng chửi… nó thường mặc kệ. Cách ứng xử của nó lúc đó là chậm rãi tránh đi chỗ khác, hoặc là thụt đầu vào trong mai. Có lẽ chính vì thế mà loài rùa sống lâu hơn các loài khác rất nhiều…

Thật ra, trong cuộc sống, bản thân sống tốt mới là quan trọng, còn thiên hạ nói ra nói vào thì cứ mặc cho họ nói thôi…

cuộc đời này ngắn lắm đừng bận lời thị phi
cuộc đời này ngắn lắm đừng bận lời thị phi

Người đã yêu thích bạn thì dù bạn làm như thế nào, họ cũng đều thấy đúng. Người không ưa bạn thì dẫu bạn làm tốt đến mấy cũng thấy chướng tai gai mắt. Họ ghét bạn đôi khi cũng chỉ là để ghét cho bõ ghét thôi.
Qua miệng lưỡi của người đời, có bao nhiêu câu chuyện nói về bạn thì sẽ có bấy nhiêu phiên bản về bạn. Vì bảo vệ bản thân và lợi ích liên quan mà họ sẵn sàng buông những lời phỉ báng làm tổn thương bạn.

Có những người, có những việc bạn không cần phải giải thích rõ ràng, bởi người hiểu bạn thì luôn tin tưởng bạn, còn kẻ không hiểu bạn thì có nói bao nhiêu cũng là thừa.

Đôi khi bạn nhìn lầm người, không phải vì bạn thiếu sáng suốt mà là vì bạn nhìn nhận họ bằng trái tim lương thiện. Có lúc bạn giúp nhầm người, không phải vì bạn ngốc, mà chỉ vì bạn quá coi trọng tình cảm.

Đôi khi bạn nhỏ lệ, không phải vì đau lòng mà là vì oan ức. Có lúc bạn nhẫn nhịn, không phải vì đuối lý mà chỉ vì không muốn tranh cãi đến cùng.
Cuộc đời mà, cứ hồn nhiên sẽ bình yên thôi…

Học người xưa cách đối diện thị phi

Dưới đây là câu chuyện nói về cách mà người thời xưa đối diện với những thị-phi.

Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường-Thái-Tông hỏi chuyện vị quan cận thần là Hứa-Kính Tôn rằng:

– Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị-phi khen chê, thương ghét như thế?

Hứa Kính Tôn trả lời:

– Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân lất phất như sương, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời với ngàn sao lấp lánh, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp du xuân thưởng ngoạn ngâm vịnh ca xướng, nhưng bọn đạo chích lại rất ghét vì ánh trăng sáng tỏ khiến chúng không làm ăn được gì. Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, thế mà nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương.

Còn hạ thần cũng chỉ là một người bình thường, thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích. Cho nên ngu thần trộm nghĩ, đối với tiếng thị-phi trong thế-gian nên bình tâm suy xét, chuyện đúng sai gì cũng phải kiểm nghiệm cho kỹ để phân biệt tốt xấu, đúng sai. Đừng nên vội tin nghe về một phía.

Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.

Tiếng thị-phi của thế-gian là loại nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu…

Cho nên chúng ta nên cẩn trọng với những điều thị phi và chớ nên phun nọc độc thị phi vào người khác, vì khi người nào sử dụng chất độc thì đã nhiễm vào mình trước khi đến kẻ khác .!

Trước những sóng gió, những thị phi đời người mới thấy rõ chân tình.

Có những chuyện đúng sai không còn quan trọng nữa, không cần giải thích, ai hiểu được thì hiểu, không phân trần bởi đâu phải bao giờ sự thật cũng thắng.

Người ta thương thì cảm ơn, ghét đành chịu. Bởi mỗi người một tính nết, người tốt làm việc tốt mà không cần kể lễ mới hay, kẻ xấu hành động thiện lương chỉ trong thầm lặng, trăm lần nể phục.

Cuộc sống này trắng đen lẫn lộn, có những chuyện mắt thấy tai nghe nhưng chưa hẳn là sự thật, một đoá sen sống giữa bùn lầy mà vẫn ngát thơm đấy thôi. Không ai là tốt hoàn toàn, chẳng ai xấu tuyệt đối.

Có những chuyện thật không đáng, chẳng một ai hay mà bạn làm cả thiên hạ điều biết. Càng cố chứng minh mình là người tốt thì vô tình đẩy người khác làm kẻ xấu.

Vết nứt dù có chắp vá đến đâu cũng để lại vết hằn, vết thương dẫu có lành nhưng vẫn còn sẹo. Vậy nên cố gắng bình tâm suy nghĩ cho thấu đáo trước những câu chuyện cuộc đời.